Trong bối cảnh bóng đá hiện đại ngày càng cạnh tranh khốc liệt, việc sử dụng cầu thủ nhập tịch không còn là điều xa lạ với nhiều đội tuyển quốc gia, đặc biệt là tại khu vực Đông Nam Á. Tuy nhiên, đối với Liên đoàn Bóng đá Việt Nam (VFF), việc đưa cầu thủ nhập tịch vào đội tuyển quốc gia không phải là một quyết định đơn giản. Đằng sau đó là hàng loạt thách thức về chuyên môn, tài chính, dư luận và cả chiến lược phát triển bóng đá bền vững. Cùng thethao247h.com theo dõi chi tiết trong bài viết sau.
Một trong những áp lực đầu tiên mà VFF phải đối mặt chính là dư luận. Sau thất bại nặng nề của đội tuyển Việt Nam trước Malaysia tại vòng loại cuối Asian Cup 2027, làn sóng chỉ trích và đề xuất sử dụng nhiều hơn cầu thủ nhập tịch bắt đầu dâng cao. Nhiều ý kiến cho rằng đội tuyển cần những nhân tố có chất lượng vượt trội để cải thiện thành tích, qua đó vươn ra khỏi “ao làng” Đông Nam Á. Tuy nhiên, nếu việc lựa chọn cầu thủ nhập tịch không mang lại hiệu quả ngay tức thì, cả VFF và ban huấn luyện sẽ phải gánh chịu sức ép rất lớn từ truyền thông và người hâm mộ.
Thực tế, Việt Nam từng thử nghiệm cầu thủ nhập tịch từ thời HLV Calisto với những cái tên như Phan Văn Santos hay Huỳnh Kesley Alves. Tuy nhiên, khi Santos mắc lỗi trong một trận giao hữu ngay trước thềm AFF Cup 2008, mọi kỳ vọng sụp đổ. Làn sóng phản đối bùng nổ, khiến kế hoạch sử dụng cầu thủ nhập tịch bị đình trệ trong thời gian dài.
Một vấn đề lớn khác là chất lượng và nguồn cung cầu thủ nhập tịch. Không phải cầu thủ nhập tịch nào cũng đạt trình độ cao hơn mặt bằng chung của khu vực. Việc lựa chọn vội vàng hoặc thiếu đánh giá kỹ lưỡng sẽ dễ khiến đội tuyển rơi vào cảnh “rước họa vào thân”. Những cầu thủ có gốc gác Việt hoặc từng thi đấu ở nước ngoài không phải lúc nào cũng đủ khả năng thích nghi nhanh với lối chơi và môi trường bóng đá nội địa.
Ngoài ra, tài chính là yếu tố không thể bỏ qua. Việc chiêu mộ, nhập tịch và duy trì chế độ đãi ngộ cho các cầu thủ ngoại quốc cần một ngân sách lớn. Trong khi đó, nguồn lực của VFF vẫn còn hạn chế, chủ yếu tập trung cho công tác đào tạo trẻ và phát triển giải quốc nội. Bất kỳ sự đầu tư lệch hướng nào cũng có thể gây tổn hại đến mục tiêu phát triển lâu dài của bóng đá nước nhà.
Bên cạnh đó, sự xuất hiện ồ ạt của các cầu thủ nhập tịch có thể ảnh hưởng tiêu cực đến tâm lý, động lực và cơ hội thi đấu của các cầu thủ nội. Nếu không được sử dụng hoặc nhìn thấy tương lai bị hạn chế, nhiều tài năng trẻ sẽ mất niềm tin, thậm chí bỏ cuộc giữa chừng. Điều này sẽ là đòn giáng mạnh vào hệ thống đào tạo vốn đang trên đà phát triển của Việt Nam.

Hiện tại, một số đội tuyển trong khu vực như Malaysia, Indonesia hay Philippines đã áp dụng chiến lược nhập tịch rộng rãi và thu được một số thành quả. Tuy nhiên, việc các đội bóng này có thể duy trì thành tích trong dài hạn hay không vẫn là dấu hỏi. Ngược lại, Việt Nam và Thái Lan vẫn đi theo hướng phát triển cầu thủ bản địa, với chiến lược lâu dài dựa trên đào tạo trẻ và hệ thống giải đấu chuyên nghiệp.
Tóm lại, việc đưa cầu thủ nhập tịch vào đội tuyển quốc gia có thể là một giải pháp ngắn hạn nhằm tăng cường sức mạnh đội hình. Tuy nhiên, nếu không được cân nhắc kỹ lưỡng, chiến lược này có thể gây ra những hệ lụy khó lường. Với vai trò là đơn vị dẫn dắt sự phát triển của bóng đá nước nhà, VFF cần xây dựng một chiến lược tổng thể, hài hòa giữa việc nâng cao chất lượng đội tuyển hiện tại và đầu tư bền vững cho tương lai.